Ìàðêàçèé Îñè¸ õàëқëàðèäà ҳàì áîøқà õàëқëàðäàãè ñèíãàðè øàìàíèçì қîëäèқëàðè òóðëè ê¢ðèíèøëàðäà êóçàòèëàäè. Ìàñàëàí, “êèííà”, ÿúíè áåìîð òàíàñèäàí êàñàëíè ҳàéäàøíèíã àëîҳèäà óñóëèäèð ¡ðòà Îñè¸íèíã áàúçè õàëқëàðèäà áèðîð êèìñà óçîқ âàқò êàñàë á¢ëñà, óíãà ñîғàéèøíèíã áèðäàí-áèð é¢ëè áó – ðóҳëàð áèëàí àëîқà қèëèø îðқàëè èíñîíëàðíè “äàâîëàø” ìèññèÿñèíè á¢éíèãà îëèøè çàðóðëèãè àéòèëàäè. Áóíäàé êèøèëàð õàëқ îðàñèäà “îäàìëè” äåéèëàäè âà óíèíã êåòèäà қàíäàéäèð êó÷ëàð áîð ҳèñîáëàíàäè.
|
0
|
|